Mỗi trường học sẽ đều có “xì – tai” riêng của mình, nhưng trường SKĐA mang nét đặc trưng mà có lẽ những trường học khác phải “ganh tị”. Đó là, họ tìm được một không gian đầm ấm lạ thường khi bước đến ngôi trường này.
Một ngôi trường của sự quan tâm
Có lẽ chưa một ngôi trường nào mà thầy – trò gần gũi thân thiết đến vậy. Bạn có thể nhắn tin cho thầy của bạn: “thầy ơi con còn một số chỗ trong kịch bản muốn hỏi ý kiến thầy, nhưng máy con hết tiền rồi…”; yên tâm, thầy sẽ gọi cho bạn sau 2 phút. Bạn có thể gọi trong bất cứ giờ nào mà hỏi: “Cô ơi tiệm sách cô chỉ ở đường nào em tìm chưa ra”, cô sẽ tận tình chỉ cho bạn. bạn có thể nhắn tin cho cô chủ nhiệm: “dạo này cuộc sống em đảo lộn, em thấy không thể học nổi” và cô của bạn sẽ trả lời : “ hãy bình tâm em nhé, mọi thứ sẽ qua…”. Sẽ hiếm có ngôi trường nào có cảnh thầy trò thức thâu đêm bên máy quay, bên bục bệ, thầy cùng đám học trò lóc nhóc lay lắt ăn đỡ bánh mì, hủ tíu gõ để tiếp tục hoàn thành một thước phim, một vở kịch. Rồi bạn sẽ thấy, có những người thầy sẽ tự khắc gọi cho bạn khi bài của bạn cần chỉnh sửa, từng li từng tí để bạn làm tốt hơn một bài tập dù rất nhỏ của chính bạn. Đôi khi bạn sẽ tự hỏi: hay là mình được ưu ái? Nhưng kì thực, ai cũng được ưu ái bằng nhau như những đứa con trong một gia đình hạnh phúc…Bạn, dù là ai, khi bước vào ngôi trường này, bạn có nổi tiếng hay không, điều đó không ảnh hưởng đến việc thầy cô có nhớ bạn hay không. Bạn có thể tự ti khi chẳng bao giờ được thầy cô nhớ đến khi đi học, nhưng điều đó không có trong ngôi trường này: chúng tôi, luôn được nhớ từng cái tên, từng cá tính (và cả số điện thoaị cũng được lưu) bởi một điều rất đơn giản; chúng tôi được xem cũng quan trọng trong từng giờ học của mình với thầy cô.
Chụp hình cùng cô hiệu trưởng trong lễ báo cáo tốt nghiệp lớp Hóa trang – 2009(Sân khấu quay 17/04/09)
Ngôi trường của sự cộng lực
Sinh viên một trường nghệ thuật, chúng tôi có đủ êkíp để cho ra những sản phẩm hoàn chỉnh: biên kịch – quay phim – diễn viên – hóa trang…chúng tôi xoay vần trợ giúp cho nhau, cùng nhau thâu đêm làm bài học kì cho một cá nhân nào đó, không hề nghĩ đến chuyển thù lao; có chăng là cái bánh, gói kẹo ăn cho vui những lúc ngơi nghỉ. Rồi những buổi công diễn hay công chiếu bài thi, bài tốt nghiệp; mọi người lại hè gọi nhau đi làm khán giả, cổ vũ nhiệt tình đến từng chi tiết nhỏ; không phân biệt học đạo diễn hay cải lương, chỉ cần một chi tiết đắc trong diễn xuất cũng đủ cho mưa pháo tay dòn dã.
Làm đạo cụ chuẩn bị quay phim thi học kì cho một SV đạo diễn năm nhất
(Kí túc xá 22/05/09)
Ngôi trường của nguồn cội
Nếu trường Sư phạm có ngày 20/11 tết thầy cô trường An Ninh sẽ có ngày thành lập quân đội 22/12, trường Y Dược là lễ hội Macchabée được tổ chức vào ngày thứ sáu cuối cùng của năm.– tôi vinh người hiến xác cho y học; …Với trường SKĐA, chúng tôi cũng có một ngày đặc biệt – Ngày 12/8 âm lịch hằng năm, ngày giỗ tổ. điều khác lạ ở trường chúng tôi là dù đã ra trường tự bao đời hay là sinh viên năm nhất; mọi người cũng không hẹn mà gặp nhau trong ngày đại lễ này. Chúng tôi đến để thắp hương, cầu khấn, tưởng niệm; chia nhau con lợn quay cúng tổ, xin lộc…Thành kính.Một không khí trang trọng mà ấm áp không nơi nào có được.
Những tưởng những sinh viên nghệ thuật chỉ có sự phá cách hay phóng khoáng; không, chúng tôi còn có một thế giới thuộc tâm linh, thuộc nguồn cội: trước một vở diễn, mỗi chúng tôi đều nghiêng mình, lắng động và kính cẩn trước bàn thờ tổ thắp một nén nhang – bàn thờ ngay sau sân khấu. Và ở đó, chúng tôi được tiếp thêm sức mạnh để bước tự tin trên sàn diễn cũng như bước hết chặng đường nghệ thuật chông gai mà đầy ma lực mình đã chọn.
Thực hiện: sinh viên khoa LLPB